Hãy đăng ký thành viên để có thể dễ dàng trao đổi, giao lưu và chia sẻ về kiến thức đồ họa.
  1. Hãy đăng ký subscribe kênh Youtube mới của Việt Designer tại địa chỉ: Youtube.com/VietDesignerChannel để theo dõi các video về thiết kế đồ họa. Do trước đó kênh cũ bị Youtube quét không rõ lý do, trong thời gian chờ kháng cáo nếu các bạn thấy video trên diễn đàn bị die không xem được thì có thể vào kênh mới để tìm xem video sơ cua nhé.
    Loại bỏ thông báo

[Trinh thám] Kẻ Mộng Du

Chủ đề thuộc danh mục 'Chuyện trò linh tinh' được đăng bởi nguyenhuy.photos, 9/6/13.

Lượt xem: 2,255

  1. Kẻ Mộng Du

    Một ngày chủ nhật đẹp trời với ánh nắng dịu nhẹ, gió mát hiu hiu, những áng mây trắng bồng bềnh hờ hững trôi trên nền trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo, thật là một điều kiện lý tưởng cho các gia đình trong 1 ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng đối với Y Thuật thì không, ông là một bác sĩ, bác sĩ cũng có ngày nghỉ, nhưng chỉ là hình thức, ông không thể nói rằng ông không làm việc khi mà người ta cần đến ông. Ông không được thảnh thơi trong những ngày nghỉ, và tất nhiên, bệnh nhân của ông cũng vậy. Những bệnh nhân, nếu không phải là khẩn cấp thì họ thường đợi đến khi được nghỉ mới có thời gian đi khám bệnh, và như vậy vô hình chung ngày mà mọi người được nghỉ lại là ngày bận rộn hơn bình thường đối với 1 bác sĩ. Cũng may, Y Thuật là 1 bác sĩ tốt, ông thích được cứu giúp mọi người, không chỉ trong lĩnh vực y học.
    Tiếng chuông cửa khiến ông phải bỏ rơi tờ báo lại trên bàn, người chờ ông ở của là một phụ nữ. Khá xinh xắn! Ông nghĩ. Người phụ nữ cất tiếng:
    -Xin lỗi! Ông có phải là bác sĩ kì diệu Y Thuật.
    Bác sĩ kì diệu? Thật hài hước! Y Thuật nghĩ, một người thích đùa hay tâm thần có vấn đề:
    -Vâng, chào bà! Bác sĩ Y Thuật chính là tôi còn 2 chữ “kỳ diệu” thật tình tôi không dám nhận.
    -Vâng! Chào bác sĩ. Tôi đùa vậy thôi. Người phụ nữ cười. Tôi có thể vào nhà chứ?
    -Ồ! Tất nhiên, xin lỗi tôi vô ý quá, có lẽ tại 2 chữ “kỳ diệu” của bà.
    Bác sĩ cười và mời khách vào:
    -Mời bà ngồi. Một cốc nước lọc vào buổi sáng sẽ tốt cho hệ tiêu hoá hơn là cà phê đấy. Tôi có thể biết tên khách hàng của mình không?
    Đoạn bác sĩ đưa cốc nước cho người phụ nữ. Bà ta đỡ lấy cốc nước:
    -Cám ơn bác sĩ, cứ gọi tôi là Lý, Trợ Lý.
    -Chuyện gì có thể khiến 1 người vợ hiền phải giấu chồng mình để đi gặp một bác sĩ? Tôi nghĩ mình cũng quyến rũ đấy nhưng không trăng hoa. Bác sĩ cười khà khà.
    Người phụ nữ ngạc nhiên:
    -Sao ông biết tôi giấu chồng đến đây?
    -Nhà bà chắc cách đây cũng không xa, có thể là ở gần phía đầu bên kia của con ngõ trước của nhà tôi. Và với 1 người làm trong phòng nghiên cứu hoá chất như bà thì việc đi bộ chắc cũng không có gì là vất vả.
    Người phụ nữ trố mắt
    -Chỉ là tôi đoán vậy thôi. Nhìn ngón tay đeo nhẫn của bà tôi biết là bà đã có chồng, có ông chồng yêu vợ nào lại để vợ mình 1 mình đi khám bác sĩ chứ? Trừ khi bà không cho ông ấy biết, cũng có thể ông ấy bị gãy chân nhưng nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán bà cho thấy bà không hề ngồi taxi, sự căng thẳng cũng không át nổi hơi lạnh của máy điều hoà trên xe. Bà đi bộ đến đây và bước nhanh, 1 sự lén lút, vậy là chồng bà không bị gãy chân. Và tất nhiên nhà gần bà mới đi bộ, còn việc nhà bà có thể gần phía bên kia đầu ngõ vì guốc bà còn dính đất, ngoài kia toàn đường nhựa, lề đường lát gạch, chỉ đi qua ngõ mới dính đất.
    -Còn phòng nghiên cứu hoá chất?
    -Tôi không chắc lắm, chỉ là dựa vào kinh nghiệm nghiên cứu trước đây của tôi. Móng tay bà không để dài như đa số phụ nữ, không có dấu sơn móng tay hay dầu bóng, có thể vì bà phải đeo găng cao su, với tay của những thợ thủ công hay công nhân thì lại có nét khác, thường cáu cặn hoặc bị chai, thô ráp. Nhìn mặt bà có thể thấy bà cũng không có thói quen trang điểm mỗi ngày, có phụ nữ nào không muốn mình đẹp truớc mặt mọi người cho dù có đẹp sẵn như bà chăng nữa, cho thấy công việc của bà không cần tiếp xúc nhiều với mọi người, và có thể còn đeo khẩu trang nữa, cẳng tay bà còn lấm chấm những vết bỏng ăn sâu của axit, 1 sự bất cẩn trong công việc. Với những đặc điểm này tôi nghĩ gán cho bà 1 công việc ở phòng nghiên cứu hoá chất là hợp lý, có thể đúng, có thể sai. Hãy nhìn thái độ của bà kìa, tôi nghĩ là tôi đúng.
    -Ông không nhận 2 chữ “kỳ diệu”, tôi tặng ông 2 chữ khác: diệu kỳ!
    -Công việc của 1 bác sĩ mà, tôi cần phải biết rõ bệnh nhân, nhưng đôi khi bệnh nhân thường hay nói dối tôi vì những lý do riêng tư của họ hoặc đơn giản chỉ là họ thích như vậy. Thế còn nguyên nhân sự xuất hiện của bà tại đây?
    -Một người đi lang thang vào ban đêm, sục sạo trong nhà, hay có những hành động kỳ quặc vào giờ mà đáng lẽ mọi người đều phải ngủ thì có phải là mộng du không thưa bác sĩ?
    -Có thể lắm, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy? Bà đang nói đến ông nhà?
    -Đúng vậy, chồng tôi, gần đây ông ấy rất kỳ lạ, thường có những hành động khó hiểu vào ban đêm, tôi nghĩ ông ấy do căng thẳng mà bị mộng du.
    -Cụ thể là gì?
    -Tôi và ông ấy cùng làm trong 1 phòng nghiên cứu thuốc của công ty dược phẩm Thần Dược, chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc mới có thể ngăn cản các gốc tự do trong cơ thể người từ đó ngăn chặn sự lão hoá. Công việc đang tiến triển rất tốt, tôi là trợ lý của nhà tôi, hàng ngày chúng tôi cùng đến phòng nghiên cứu làm việc đến tối mịt mới về, chúng tôi luôn ở bên nhau, xin ông giữ kín cho, đây là một dự án bí mật cuả công ty chúng tôi.
    -Nếu không có quá nhiều tác dụng phụ thì đây đúng là một phát minh kỳ diệu của loài người, xin bà yên tâm.
    -Tập tài liệu chứa đựng công trình nghiên cứu của nhà tôi luôn được ông cất giữ trong 1 ngăn két bí mật trong nhà, chỉ tôi và nhà tôi biết chuyện này cũng như vị trí và mã của chiếc két. Cách đây 5 hôm, ông ấy nhận được 1 cú điện thoại, nghe xong ông ấy có vẻ căng thẳng, tôi hỏi
    thì ông ấy nói là điện thoại của bạn bè hỏi thăm thôi. Việc nhà vốn do tôi quản lý, ông ấy không bao giờ hỏi tôi về tiền nong, ông ấy chẳng khi nào cần phải dùng đến tiền, tôi giữ tiền lương cũng như tiền thưởng của ông ấy. Thế nhưng buổi tối hôm ông ấy nhận được cú điện thoại, ông ấy bỗng dưng hỏi tôi chúng ta còn bao nhiêu tiền tất cả. Tôi hỏi ông ấy cần tiền làm gì, ông ấy ngập ngừng trả lời nhăng cuội rồi đánh trống lảng sang việc khác.
    Tối hôm ấy, đang đêm tôi tỉnh dậy vì nghe có tiếng động, tôi thấy ông ấy không còn ở trên giường. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có bóng người phía cửa đang làm động tác như khoá cửa, tôi đoán là ông ấy. Tôi vội vồ lấy chùm chìa khoá mở của chạy theo ông ấy. Tôi không gọi mà chỉ bí mật theo phía sau. Trông bộ dạng ông ấy ngó trước ngó sau rất lén lút, không biết ông ấy có biết tôi theo sau không nhưng đột nhiên ông ấy dừng lại, rồi lại đi tiếp.
    -Ông nhà đi những đâu?
    -Thật buồn cười, tôi theo ông ấy cả đêm, nhưng ông ấy chỉ đi lòng vòng qua các con phố rồi quay trở về. Lúc trở về nhà, khi ông ấy đang định mở cửa thì tự dưng ông ấy dừng lại, rút chìa khoá ra rồi đi về phía vườn, ông ấy đứng đó rồi làm những động tác rất kỳ lạ, tôi vội vàng tranh thủ lúc đó vào nhà trước ông ấy và nằm yên trên giường giả bộ như vẫn đang ngủ.
    -Bà nói những động tác kỳ lạ?
    -Tôi cũng không biết nữa, ông ấy khoa chân múa tay như 1 người điên.
    -Bà có thể nhớ kỹ hơn không?
    -Có lúc giống như bọn thổ dân nhảy múa, hoặc như 1 nghi lễ, tôi chẳng thấy sự thống nhất gì ở những động tác ấy.
    -Sau đó thì ông ấy về giường và ngủ tiếp?
    -Đúng vậy, và đêm hôm sau và hôm sau nữa cũng tương tự như thế.
    -Bà vẫn theo dõi ông nhà?
    -Tôi vẫn theo, ông ấy vẫn đi loanh quanh, có điều lộ trình không giống nhau ở mỗi đêm, hơn nữa khi về nhà ông ấy ra vườn luôn chứ không định mở của rồi mới ra vườn như đêm đầu tiên.
    -Sao bà không hỏi ông ấy?
    -Có chứ, tôi bảo sao tối qua anh đi đâu vậy? Em không thấy anh trên giường, ông ấy trả lời không nhớ, có thể lúc ấy anh đi toilet, thế nên tôi nghĩ ông ấy bị mộng du vì căng thẳng. Gần đây công trình của chúng tôi sắp hoàn thành nên có rất nhiều đối thủ cạnh tranh với công ty chúng tôi mong muốn chiếm được nó, là người phát minh, ông ấy còn phải bảo quản tập tài liệu nữa, lại còn cú điện thoại kỳ lạ. Đến đêm hôm thứ tư thì tôi mặc kệ không theo ông ấy nữa, nhưng nửa đêm tôi lại tỉnh dậy vì có tiếng động lạ trong nhà, tiếng bước chân rất khẽ, tiếng đồ vật bị cầm lên đặt xuống, tôi nhẹ nhàng ngó sang phòng khách thì thấy 1 bóng đen đang lần mò trong nhà, sục sạo khắp nơi, trời tối không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì tôi thấy là
    dáng ông nhà tôi, tôi vẫn đinh ninh là ông ấy mộng du nên lại lên giường ngủ tiếp. Đến đêm hôm qua vẫn vậy.
    -Sao bây giờ bà mới đến gặp tôi?
    -Vì áp lực công việc, chúng tôi xin nghỉ hôm nay cho bớt căng thẳng. Ngày nào tôi cũng kiểm tra tập tài liệu trong két, nhưng sáng hôm nay, tôi không còn thấy nó nữa, vì vậy mà tôi đến gặp ông, bác sĩ ạ.
    -Sao bà không báo cảnh sát?
    -Tôi không muốn ông nhà tôi biết chuyện này, hơn nữa nếu làm rùm beng lên đến tai công ty chúng tôi thì ông biết hậu quả thế nào rồi đấy. Tập tài liệu này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, số tiền bỏ vào công trình này tôi thậm chí không thể ước tính được.
    -Chỉ có bà và ông nhà biết vị trí và mã chiếc két?
    -Vâng, cho nên tôi nghĩ có thể ông ấy vì mộng du mà mở két lấy tài liệu mang đi, rồi vứt bừa ở đâu đó.
    -Nhưng bà vừa nói đêm qua ông ấy vẫn sục sạo trong nhà?
    -Đúng vậy, nhưng tôi chỉ tỉnh lại có 1 chút rồi lại ngủ luôn nên không biết sau đó thì sao.
    -Vị trí các đồ đạc trong nhà thế nào? -Vẫn như bình thường thưa bác sĩ.
    -Tôi sẽ đến khám cho ông nhà, tất nhiên là khám 1 cách bí mật, tôi có chuyên môn mà, bà cứ tin ở tôi, nhưng bây giờ không được. Tối nay hẹn bà 8 giờ, cho tôi xin địa chỉ.
    -Vâng, bác sĩ cứ tìm đến theo địa chỉ này, bà khách đưa cho bác sĩ 1 mẩu giấy nhỏ, có cả số điện thoại nữa. Tối nay chúng tôi đều ở nhà. Xin phép bác sĩ.
    -Vâng! Mời bà
    Bác sĩ tiễn bà ra cửa. Bà khách vừa ra đến cửa bỗng dưng quay ngoắt lại như vừa nhớ ra điều gì: -À! Còn chuyện này nữa thưa bác sĩ, chồng tôi bỗng nhiên ăn khoẻ hơn. Hai hôm nay tôi thấy trong tủ còn quá ít bánh ngọt và sữa, tôi hỏi thì ông ấy nói là tự nhiên thấy đói vào ban đêm nên thường thức dậy ăn.
    -Có lẽ ông ấy cần có sức khoẻ để mộng du, bác sĩ cười, cám ơn bà đã đến đây, xin tiễn bà. Ông nhà đúng là hơi kỳ quăc.
    Bà khách tên Lý ra về, tâm trạng đã bớt lo lắng hơn nhưng vẫn chưa yên tâm, dù sao thì tập tài liệu vẫn chưa biết tung tích thế nào.
    Đúng 8 giờ tiếng chuông của nhà bà Lý reo vang, xuất hiện trước mặt bà là bác sĩ Y Thuật và 1 người trẻ tuổi dáng vẻ rắn rỏi khoẻ mạnh. Bác sĩ cất giọng lịch sự:
    -Tôi đến như đã hẹn đây, thưa bà. Đây là Sát, trợ lý của tôi.
    Sát tươi cười:
    -Chào bà, bà Trợ Lý.
    -Mời 2 vị vào nhà.
    Trợ Lý dãn 2 người vào phòng khách lớn, trên đi văng là 1 người đàn ông đang ngồi xem tivi. Trợ lý nhanh nhẹn giới thiệu:
    -Anh Cứu, đây là...
    Trợ Lý còn chưa nói hết, bác sĩ Thuật đã cướp lời:
    -Chào ông, chúng tôi là bạn cũ của Lý, tôi là Thuật, còn đây là Sát, chắc ông chính là người chồng lý tuởng mà tôi đã nghe Lý kể.
    Người đàn ông mà Trợ Lý gọi là Cứu đưa tay ra đón lấy cái bắt tay của bác sĩ Thuật:
    -Vâng! Thật hân hạnh , tôi là Nghiên Cứu, đúng là chồng của Lý, gặp lại bạn cũ là điều rất đáng mừng. Mời 2 ông ngồi.
    -Ông biết không, ngày xưa tôi cũng từng 1 thời ngưõng mộ Lý đấy, nhưng lúc ấy tôi còn trẻ và nông nổi.
    -Nếu ông biết cô ấy làm vợ như thế nào thì ông sẽ thấy tiếc cho mà xem, tôi nghĩ mình là một người may mắn.
    Cả 2 người cùng phá lên cười. Trợ Lý đã đi pha trà từ lúc nào, vừa rót trà vừa nói:
    -Thôi nào các anh, lời nịnh nọt có tác dụng không ngờ đối với phụ nữ đấy, em không muốn lại đi lau nhà ngay lúc này đâu.
    -Sự khiêm tốn của em vẫn như ngày xưa. Thuật nói cứ như 2 người đã có giao tình lâu năm.
    -Mấy khi bạn cũ gặp nhau để nhớ lại chuyện xưa, tôi bận một chút với đống giấy tờ trong kia, ba người cứ tự nhiên.
    Nghiên Cứu biết ý vào trong cho vợ mình trò chuyện với bạn. Chờ khi cánh cửa đã khép sau lưng ông, Trợ Lý mới nhìn Y Thuật thắc mắc:
    -Chuyện gì vậy? Tôi tưởng ông đến đây để khám cho chồng tôi?
    -Bà cứ làm theo lời tôi, đừng hỏi gì hết, tôi sẽ giải thích sau, tôi cần một chỗ chốn từ giờ đến đêm cho anh bạn Sát đây tại nhà của bà, phải đảm bảo chồng bà không biết.
    -Anh ta có thể nấp sau cái tủ ở góc tường đằng kia, chồng tôi chẳng bao giờ đến gần nó dưới 5 mét cả.
    -Tốt lăm! Tí nữa khi chúng tôi ra về, bà hãy để mở cửa để Sát có thể quay trờ lại vào trong nhà bà và trốn ở đằng kia. Sau đó bà cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường.
    -Thế còn tập tài liệu?
    -Nếu bà muốn thấy nó thì hãy cứ làm theo lời tôi, còn 1 điều nữa, chồng bà thường ra khỏi giường lúc mấy giờ?
    -Tôi không nhớ rõ lắm, hình như tôi có nhìn đồng hồ, khoảng 2 giờ.
    -Vậy là xong, hãy cho chúng tôi chào ông nhà 1 tiếng.
    Trợ Lý dẫn 2 người đến phòng làm việc của Nghiên Cứu:
    -Anh à, bạn em đòi về mất rồi. Trợ Lý giả bộ buồn rầu
    -Sao sớm thế, các ông mới đến mà.
    -Tôi cũng rất tiếc thưa ông, nhưng chúng tôi còn bận chút việc, có lẽ để khi khác chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn. Xin phép ông.
    -Vợ tôi sẽ tiễn các ông, tạm biệt.

    Đêm hôm đó, Trợ Lý nghĩ mãi về việc làm của ông bác sĩ, ông ta đang làm cái gì thế nhỉ? Và bà thiếp đi lúc nào không biết, 1 ngày nghỉ khá mệt nhọc với những lo lắng suy tư. Nủa đêm, bà choàng tỉnh bởi những tiếng vật lộn, tiếng bước chân tiếng đồ vật rơi, tiếng va chạm rõ mồn một, to tướng. Bà nghe thấy những tiếng bốp bốp liên tiếp, rồi tiếng 1 vật nặng đổ huỵch xuống sàn nhà. Bà vội vàng bật dậy lao về phía tiếng đông, 1 giọng nói cất lên trong bống tối:
    -Bật điện lên bà Trợ Lý. Bà có khách đấy.
    Giọng trầm đặc, giọng của Sát, Trợ Lý bật điện, trong khung cảnh bừa bãi của 1 cuộc ẩu đả, Sát đứng bên cạnh một người đàn ông khác đang nằm gục dưới sàn nhà, miệng đầy máu. Anh bập còng số 8 vào tay người lạ. Trợ Lý ngơ nhác:
    -Chuyện gì vậy? chồng tôi đâu? Người này là ai?
    -Bà chờ một chút, ông Thuật sẽ đến đây và cho bà biết mọi chuyện.
    Sự chờ đợi trong lúc này không phải là điều dễ dàng, Trợ Lý cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết, biết bao giờ Y Thuật mới đến, mà sao lại đến vào giờ này? Trong khi Sát ngồi nghỉ trên đi văng và canh chừng người lạ thi Trợ Lý cứ đi đi lại lại trong phòng, nhưng bà đã không phải đợi lâu, có tiếng gọi của khe khẽ, tiếng của Y Thuật.

    Nghiên Cứu đang trên đường quy trở lại nhà mình, căn nhà vẫn sừng sững đen và im lìm trong bóng đêm như nó vẫn phải thế. Ông tra chìa khoá vào ổ, xoay núm vặn và mở của ra,
    ông bước chân vào nhà, bỗng ánh điện loé lên làm ông loá mắt, một giọng nói mà ông vừa nghe buổi tối:
    -Xin chào! Chúng ta gặp nhau sớm hơn ông nghĩ chứ nhỉ, có lẽ ông chưa quên tên tôi?
    -Ông Thuật, ông làm gì ở đây vào giờ này, còn kia là ai? Nghiên Cứu chỉ vào khuôn mặt máu me đang bị còng tay.
    Trợ Lý đứng dậy từ chiếc đi văng:
    -Chồng tôi dã về, bây giờ tôi đã có thể biết chuyện gì vừa xảy ra không, thưa bác sĩ?
    -Tất nhiên rồi, bà là khách hàng của tôi mà, xin trả lời bà luôn, ông nhà đây không hề bị mộng du. Ông Nghiên Cứu, ông có thể cho khách hàng của tôi biết ông vừa đi đâu về không?
    Nghiên Cứu lỗ rõ vẻ hoang mang:
    -Ô... Ông, ông biết những gì?
    -Tôi biết về căn nhà số 73 phố Người Xưa.
    -Sao ông... Thôi được, Trợ Lý, đó là con anh, thằng bé bị u não, nó cần tiền để mổ, mà mẹ nó thì không có tiền.
    Trợ Lý ngơ ngác. Y Thuật tiếp lời:
    -Ra là vậy đó bà Trợ Lý, hằng đêm ông nhà vẫn thường lén lút đến thăm đứa con riêng của mình.
    -Tôi..tôi không hiểu, anh có con riêng, anh Nghiên Cứu?
    -Đúng vậy, cách đây 10 năm, khi còn là sinh viên, anh đã từng yêu 1 cô bạn cùng lớp, sau đó bọn anh không thể đến với nhau vì nhiều lý do, anh sẽ kể cho em sau. Mãi gần đây anh mới biết cô ấy đã có con với anh khi cô ấy đưa thằng bé lên đây chữa bệnh, nhưng không có đủ tiền, cô ấy đã gọi cho anh. Chúng ta cả ngày làm việc bên nhau đến tối mịt mới thôi. anh vì muốn giấu em nên đến đêm mới dám đi thăm con, nhưng ngay đêm đầu tiên anh đã thấy em phát hiện ra và đi theo anh nên anh phải vờ như đi loanh quanh đâu đó. Đến đêm thứ tư em mới không còn theo anh nữa, lúc đó anh mới đến được với thằng bé.
    -Tại sao anh không nói thật với em, em đâu hải hẹp hòi gì, tại sao anh phải giấu em, vậy mà em đã lo lắng cho anh, không biết anh bị làm sao, em còn nghĩ do anh quá mệt mỏi và căng thẳng nên dẫn đến mộng du. Thì ra hôm anh nhận được cú điện thoại đó chính là người yêu cũ của anh gọi, và anh hỏi em còn bao nhiêu tiền là vì thằng bé? Mạng người quan trọng, nó lại là con anh, nếu em không biết chuyện này thì anh định cứ để thế sao?
    -Anh không biết nữa, anh định chờ số tiền kiếm được sau khi hoàn tất công trình nghiên cứu của chúng ta.
    Y Thuật chen vào:
    -Bà Trợ Lý, bà thật là 1 người vợ tốt, tôi không thấy bà có 1 chút ghen tuông nào, ngược lại còn rất lo cho thằng bé. Tôi nghĩ thế này, nếu ông bà đồng ý tôi sẽ mổ miễn phí cho thằng bé, ông bà chỉ phải chi trả tiền dụng cụ và thuốc men.
    Đôi mắt Nghiên Cứu như sáng hơn bao giờ hết, ông nhìn Y Thuật:
    -Nếu được vậy thì còn gì bằng, tôi không biết nói gì vào lúc này để tỏ lòng biết ơn đói với ông.
    Trợ Lý cũng tỏ ra mừng rỡ:
    -Chắc anh chưa biết đây là bác sĩ Y Thuật nổi tiếng tốt bụng.
    -Anh biết rồi, thỉnh thoảng ông ấy xuất hiện trên các mặt báo, thật ra hôm qua anh đã nghi ngờ việc ông Thuật và em là bạn cũ. Anh biết em cũng hay đọc báo, nếu quả thật ông Thuật và em là bạn cũ thì em đã tìm đến nhà ông ấy lâu rồi, đâu phải hôm qua mới giới thiệu với anh, có điều anh không biết em nói dối để làm gì.
    Y Thuật lên tiếng khen ngợi:
    -Ông thật là 1 người thông minh, ông Nghiên Cứu, vậy mà tôi cứ nghĩ đã lừa được ông, thật sơ xuất.
    Trợ Lý quay sang Y Thuật:
    -Thế còn tập tài liệu thì sao, phải chăng chính tên này đã lấy nó? Trợ Lý chỉ vào khuôn mặt máu me bị còng.
    -Ông Nghiên Cứu, ông có vui lòng cho bà nhà biết tập tài liệu đang ở đâu để bà ấy an tâm.
    -Anh đã đưa nó cho phòng bảo mật an ninh của công ty tối qua, khi em đang thu dọn các thứ chuẩn bị ra về. Vì mấy ngày nay anh phải suy nghĩ quá nhiều về thằng bé, lúc nào đầu óc anh cũng căng thẳng nên quên chưa nói với em.
    -Vậy mà em cứ tuởng đã mất. Trợ Lý quay sang Y Thuật. Làm sao ông biết tất cả những chuyện này, ông Y Thuật?
    Y Thuật ngả người lên đi văng, 2 bàn tay đan vào nhau:
    -Khi nghe bà kể về những biểu hiện mộng du của ông nhà tôi đã chú ý một số chi tiết. Người mộng du thường không thực hiện được những hành động phức tạp, vậy mà ông nhà có thể tìm chìa khoá, mở khoá cửa rồi còn khoá lại như cũ, còn bộ dạng ngó trước ngó sau để quan sát rõ ràng là 1 hành động có ý thức, tôi suy nghĩ theo chiều hướng ông nhà không hề bị mộng du, cho đến khi bà kể đến việc ông nhà đang định mở khoá vào nhà thì dừng lại và ra vườn làm những động tác ký quặc, tôi lập tức khẳng định ông nhà không hề bị mộng du. Ông biết bị bà theo dõi nhưng không muốn để bà biết là ông đã phát hiện ra hành động theo dõi của bà nên mới cố tình làm vậy để bà có thời gian vào nhà trước và nằm sẵn trên giường khi ông ấy quay lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
    Tôi không biết ông nhà ra ngoài vào ban đêm làm gì, nhưng tôi đoán được ngay kẻ sục sạo trong nhà bà vào những đêm sau không phải là ông nhà. Vì đồ vật trong nhà ở đâu ông ấy phải thuộc lòng, không lý gì mà phải sờ soạng mò mẫn như bà kể, tôi đoán đây có thể là tên trộm được cử đến để đánh cắp tập tài liệu. Có thể hắn vào nhà sau khi ông nhà đã đi hoặc hắn biết ông nhà ra ngoài, chờ ông đi rồi mới vào nhà. Còn tập tài liệu bị biến mất, tôi nghĩ có 3 khả năng, 1 là tên trôm có thể đã lấy được, nhưng điều này khó xảy ra vì hắn không biết vị trí cũng như mã của chiếc két. Hai là bà Trợ Lý đã nói dối, nhưng nếu vậy thì bà đến gặp tôi để làm gì, tôi không nghĩ ra. Vì vậy tôi theo đuổi khả năng thứ 3, chính ông Nghiên Cứu đã mang nó đi, vì tôi có nghe bà kể ông ấy cần tiền nên tôi càng tin tưởng vào khả năng này. Nhưng vẫn chỉ là suy đoán, tôi cần phải kiểm tra giá thiết của mình, và tôi để anh Sát ở đây, anh ấy là bạn tôi, 1 cảnh sát, nếu đêm nay tên trộm không đến thì là vì hắn đã có được tập tài liệu, còn hắn quay lại chứng tỏ hắn vẫn chưa tìm ra chiếc két và ông Cứu đã mang tài liệu đi.
    Nghiên Cứu giải thích:
    -Tôi đã biết có trộm vào nhà vì tôi quan sát thấy mọi đồ vật tuy có vẻ như ở nguyên vị trí nhưng thật ra đã hơi xê dịch 1 chút so với ban đầu, có những chỗ không có vết bụi phủ như phải có, tôi biết có người đụng vào, không phải vợ tôi vì cô ấy sẽ lau sạch nếu sờ đến chúng. Tôi không nói với vợ tôi vì sợ bà ấy sẽ không yên tâm ngủ làm tôi khó có thể đi thăm con được, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc không để tập tài liệu trong nhà nữa. Nhưng làm sao ông lại biết bí mật của tôi, bác sĩ Y Thuật?
    -Đêm nay lúc 1h30 tôi đã chờ sẵn anh ở cửa nhà ông và bí mật đi theo ông, tôi đoán rằng ông đến thăm ai đó chỉ vì nghe bà nhà kể ông ăn khoẻ lên làm lượng sữa và bánh ngọt trong tủ giảm đi đáng kể, quả nhiên là ông mang theo 1 chiếc túi to, ông vốn không có tiền bên người mà. Còn người ông đến thăm là con riêng của ông là do ông tự nói ra chứ tôi đâu có biết. Bác sĩ cười ranh mãnh. Còn có ai thắc mắc gì nữa không? Sát, chúng ta hãy đưa anh chàng máu me này đến nơi cần đến.
    Bác sĩ quay sang Nghiên Cứu:
    -Sáng mai tôi sẽ đến thăm bệnh cho con trai ông, xin ông hãy yên tâm, còn bây giờ, có lẽ tôi muốn về tranh thủ ngủ lấy 1 chút. Xin phép ông bà.

    ...
  2. Dạo này HN nắng quá trời, mấy sô ngoài trời khách hủy mất có thời gian rảnh rỗi đăng mẩu truyện anh em đọc chơi. Rum mình không liên quan đến truyện trò nên Post tạm vào đây các Mod thông cảm cho.

Ủng hộ diễn đàn