Hãy đăng ký thành viên để có thể dễ dàng trao đổi, giao lưu và chia sẻ về kiến thức đồ họa.
  1. Hãy đăng ký subscribe kênh Youtube mới của Việt Designer tại địa chỉ: Youtube.com/VietDesignerChannel để theo dõi các video về thiết kế đồ họa. Do trước đó kênh cũ bị Youtube quét không rõ lý do, trong thời gian chờ kháng cáo nếu các bạn thấy video trên diễn đàn bị die không xem được thì có thể vào kênh mới để tìm xem video sơ cua nhé.
    Loại bỏ thông báo

Nhật Ký Thành Viên VietDesigner

Chủ đề thuộc danh mục 'Chuyện trò linh tinh' được đăng bởi Hổ Báo VietDesigner, 19/8/12.

Lượt xem: 417,842

  1. banbaonylong

    banbaonylong Ko phải assmin

  2. Đoilơ ViệtDesigner

    Đoilơ ViệtDesigner Thành viên cấp 5

    banbaonylong
    là đậu đó anh ;))
    mọi hôm đọc bên cab có bài nó troll, bean là đậu, ghép với mom thành bean mom = đậu má :v
  3. IrisSK

    IrisSK Thành viên cấp 1



    Tôi không bao giờ “thắc mắc” về ý đồ của người đến với tôi hay người bỏ tôi mà đi cho dù họ đi hay đến. Đến thì vui, đi thì buồn. Tôi chẳng hề một thoáng nghi ngờ về tình cảm của người đi kẻ đến. Tôi cũng không oán giận ai. Tôi thanh thản với sự cô đơn của mình.


    Hiện nay, mỗi ngày tôi ngồi trong phòng uống rượu và nhìn nắng từ sáng đến chiều tối. Nắng cũng giống như đời người, có bình minh, chiều tà, hoàng hôn.
    Ngày xưa tôi vẫn nghĩ: mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết nắng còn buồn hơn mưa.
    - Trịnh Công Sơn
  4. Đoilơ ViệtDesigner

    Đoilơ ViệtDesigner Thành viên cấp 5


    Ngon.
  5. LiptonChanhĐá

    LiptonChanhĐá Thành viên cấp 2

    mắt mình lên độ rồi, lấy nét tay toàn fail :((
  6. IrisSK

    IrisSK Thành viên cấp 1

    [​IMG]

    Lần cuối tôi uống rượu với N cách khá lâu rồi. Vì N sắp đi xa nên tôi cũng không ngại ngồi nói chuyện lâu hơn thường ngày. Vài ly đầu còn nói cười hả hê. Đến càng về sau, nước mắt tôi cứ tuôn ra ào ào. Đó là lần đầu tôi khóc trước mặt một người bạn. Tôi càng khóc bao nhiêu, N lại càng lặp đi lặp lại câu nói quen thuộc Khóc đi! Kiềm nén lâu rồi. Khóc cho tuôn ra bao nhiêu cái đau khổ trong lòng. Rồi nằm xuống, ngủ một giấc. N không khóc, mà N cứ nhìn chăm chăm vào tôi. N hiểu và quan sát đến từng nét mặt của tôi. Tôi biết, đó là người bạn đầu tiên trong cuộc đời này, thương tôi bằng hết lòng dũng cảm chân thành.


    Mỗi lần nhắm mắt, tôi nghĩ đến N., nghĩ đến những con người rời tôi đi, nghĩ đến những người đã mất, nghĩ đến hiện tại. Và đôi khi trong giấc ngủ chập chờn ban sáng, tôi nghe tiếng người gọi tên mình. Gọi rất to, rất rõ, bật dậy nhìn quanh mà chẳng có ai. Những buổi sáng ngày đó, tôi thường tự mình pha cà phê hoặc lấy chút trà mẹ tôi đã nấu sẵn, ngồi ngoài khoảng sân nhỏ mà nhìn từng nhánh cây. Hít thở không khí trong lành buổi sáng và không nghĩ ngợi gì. Đó là một khoảng bình yên có thật để tôi tựa vào.


    Khi em nói với tôi em cũng từng có ý định rạch tay. Ruột tôi như cuộn lại, bóp thắt. Lẽ thường tôi sẽ lên giọng nói em rằng hành động đó là dại dột, sao em làm vậy,...Tôi im lặng vài giây để không cho mình cái quyền áp đặt lý lẽ vào em. Rồi tôi hỏi em tại sao em lại muốn tự tử như vậy. Em kể tôi nghe, ngắn gọn, nhưng tôi biết đằng sau đó là một câu chuyện dài, khó khăn với em. Hỏi lại em Em có muốn nghe chị kể về chị không? Khoảng thời gian cũng như em vậy.
    Tôi không hay kể chuyện quá khứ, đặc biệt là những quá khứ đượm màu u tối - khoảng thời gian sống nửa chết nửa của tôi. Trong câu chuyện chia sẻ với em, tôi biết nếu nó có thể cứu sống được cái tôi bất định trong con người em khi có quá nhiều cú đấm dồn dập của cuộc đời, thì việc tôi làm kể ra cũng không tồi. May thay, thời gian sau này, tôi biết em đang sống có giá trị. Không cần biết em kiếm được nhiều hay ít tiền, giúp được bao nhiêu người, em sống tốt hơn những ngày hôm qua, và tôi nhìn thấy được điều đó. Nó khiến tôi thấy vui.
    banbaonylong thích bài viết này
  7. Thiên Ma

    Thiên Ma Lãng du VietDesigner

    1 phần nhật kí đời tôi ...

    Ba mẹ lấy nhau , chưa có nhà ở , phải dọn sang nhà từ đường bên phía ngoại ở tạm , được 1 thời gian , nhà từ đường bán đi , gia đình phải dọn ra mướn nhà ở riêng , 1 thời gian ba mẹ có xích mích , mâu thuẫn đã đến mức ko thể cứu vãn thế là li dị . Mỗi người 1 nơi …

    Lúc này bắt đầu chán nản , bỏ bê học hành , cố lết xong tới lớp 12 rồi nghỉ , bỏ nhà đi bụi kiếm cơm .

    Nhớ lần đầu tiên vào sg , xin vào 1 xưởng tư nhân đóng dây nịt , làm được khoảng hơn 6 tháng , xưởng vỡ nợ đóng cửa . Lang thang , cù bơ cù bất giữa dòng sg hối hả , lại xin 1 chân vào quán ăn lớn , làm mới hơn 1 tháng xích mích với thằng tổ trưởng , ko kìm chế dc bay vào xúc nó , thế là bị đuổi việc =)) .

    Lại tiếp tục lang thang , đi hết con đường CMT8 , xin vào 1 quán karaoke ở đường Hiệp Nhất , khoảng thời gian này vui nhất , làm chung với mấy thằng cũng long bong như mình rất thú vị , giống như ngọn núi chứa những thằng lang bạt . Làm ở đây , nếu ko biết nhẫn nhịn thì dễ bị ''out'' ngay , phục vụ bọn khách hách dịch nhiều khi muốn lôi cho nó 1 đấm vào mặt xong rồi biến , nhưng nghỉ lại thôi nhịn tới đâu hay tới đó . Nghĩ tới khâu dọn phòng là thôi rồi , đắm đuối , dọn phòng mà nhặt ống chích là chuyện bình thường , có khi nhặt cả bao cao su do bọn trẻ trâu ''hành sự'' trong phòng :)) . Nhiều khi bị bọn gay tán tỉnh , trả giá y như trong phim ấy

    1 thời gian , anh em lần lượt nghỉ hết , còn mỗi mình mình nên buồn quá xin nghỉ luôn .

    Tiếp theo là làm tiếp thực trong nhà hàng Đại Nam ở Q11 , đường gì quên mất tiêu , ở đây phải bê thức ăn lên xuống 30 bậc thang liên tục ko nghỉ , mấy ngày đầu chưa quen thì dễ ra đi , nhưng riết rồi quen dần , thấy bình thường , những hôm có tiệc lớn chạy bàn tuột cả dây nịt :)) . Mình có tính hay để tóc dài , mà bà quản lí người Hoa rất khó chịu nhiều lần cảnh cáo mà mình vẫn ko nghe , thế là bị out .

    1 thời gian nữa bán hoá chất ở chợ Kim Biên , chở hàng 50kg , xút văng vào da lở loét như cơm bữa , thấy tình hình làm lâu sẽ bị ảnh hưởng sức khoẻ vì hít mùi hoá chất , nên lại xin nghỉ sau gần 1 năm làm việc . :">

    Tiếp tục là 1 phiên làm tại nhà hàng Ông Bà Bảy ở Bình Thạnh , làm thì rất vui nhưng thời gian sau ông chủ lấy lại nhà ko cho nhân viên ở nữa , ko có tiền thuê phòng trọ nên đành phải out tiếp .

    .......
    socrec, Slumberousmgr thích bài viết này.
  8. chuot406

    chuot406 Thành viên cấp 2

    sao em ko nghĩ đến anh? :(
  9. IrisSK

    IrisSK Thành viên cấp 1

    DX_Degeneration

    [​IMG]
    Nắng vàng ruộm
    chuot406
    Ohm, có rượu là có nghĩ đến ông anh :))
    DX_Degenerationmgr thích bài viết này.
  10. banbaonylong

    banbaonylong Ko phải assmin

    [​IMG]
    bùn ngủ wá...
  11. mgr

    mgr Cựu quản trị

  12. banbaonylong

    banbaonylong Ko phải assmin



    nghe nhạc rùi ngủ =(( mgr
    heo siu nhân thích bài viết này
  13. Hổ Báo VietDesigner

    Hổ Báo VietDesigner Huyền Thoại VietDesigner

    Nghỉ lễ + Trời nóng = Ngủ cả ngày ! -_-
    .
    [​IMG]
  14. Chen SirO

    Chen SirO Thành viên cấp 4

    ổ C bị full ko mở được pts nên lâu lắm cũng chả vào lại rum
    Mà vào lại ko có đóng góp gì toàn chém gió thì ko thíc.
    Đợi baoh cài thêm RAM sẽ comeback =))
  15. Đoilơ ViệtDesigner

    Đoilơ ViệtDesigner Thành viên cấp 5

    Và em cứ ... cứ quên anh ... anh éo buồn
    LOLLLLLLLLLLLL :)
  16. IrisSK

    IrisSK Thành viên cấp 1


    Bạn ấy mất nửa ngày để làm, nửa ngày nên kết quả cũng nửa vời.
    Bạn ấy không hài lòng nhưng vì còn có 1 ngày là hết hạn deadline nên đành giao. Khách lấy hay không, tùy vậy. Bạn ấy lại tiếp tục chiến đấu với cái khác. 8-|
    mgr thích bài viết này
  17. Cin Chan

    Cin Chan Thành viên cấp 1

    Hum nay đi thi. Tâm lý tốt chứ chả biết văn được bao điểm. :-? Thôi mai cố toán vs anh. Fighting. \m/
    DX_Degeneration thích bài viết này
  18. Slumberous

    Slumberous Thành viên cấp 2

    Con người hơn nhau ở nhiều chỗ, một trong số đó là tự chủ. Kẻ khiêm nhường luôn nắm chắc phần thắng. Nhớ 1 trong những quy tắc của tham vấn viên: "Không tranh cãi vs thân chủ, dù bạn thắng, bạn vẫn thua" .
    Gặp mấy trẻ trâu nảy ra suy nghĩ này... Thua tuổi thằng em mình mà nói chiện [-(
  19. banbaonylong

    banbaonylong Ko phải assmin

    [​IMG]

    Sinh nhựt Hitler...RIP cho 1 chế độ dẫn đầu về khái niệm tuyên truyền và khoa học công nghệ
    Hero WingsIrisSK thích bài viết này.
  20. IrisSK

    IrisSK Thành viên cấp 1

    [​IMG]

    ...một sáng thức dậy, tham lam ước rằng những người tôi yêu thương đừng đi. Và những đêm không thể làm được gì ngoài cầu nguyện trong nước mắt. Rồi ơn trên cũng mang họ đi, từng người, từng người một.

    ...một sáng thức dậy, hiểu rằng bản thân mình mất tất cả cũng được, miễn sao những người quan trọng trong cuộc đời tôi được khỏe mạnh. Tôi còn tuổi trẻ có thể làm lại, có thể đứng dậy. Nếu có sự vay trả thì cắt bớt số năm sống của bản thân mà bù lại.

    ...một sáng thức dậy, đã biết tự tha thứ cho chính mình. Ai thích đụng, thích lôi cái tội tôi ra mà nói cho hoan hỉ trong câu chuyện thì cứ làm. Sau bấy nhiêu, tôi ảnh hưởng đến người khác thì nhiều chứ khó ai ảnh hưởng hay tác động được đến cuộc sống của tôi. Tôi bây giờ đã biết chấp nhận hoàn toàn những gì xảy đến. Đến thì đón nhận, đi thì tự cảm thấy an tâm, không trách, không mắng, không oán giận.

    ...một sáng thức dậy, thấy tim đập mạnh hơn thường ngày, cứ thở nhẹ ra là được thôi mà. Việc đầu tiên làm là mở tin nhắn chỉ để chờ tin hồi âm, vẫn trống trơn. Tự nhủ "Không sao! Không sao đâu!". Ruột nóng cồn cào "Hờ! Có thứ gì chưa xảy ra với mình nhỉ. Điều gì cũng có thể xảy ra!"

    banbaonylong thích bài viết này

Ủng hộ diễn đàn