Hãy đăng ký thành viên để có thể dễ dàng trao đổi, giao lưu và chia sẻ về kiến thức đồ họa.
  1. Hãy đăng ký subscribe kênh Youtube mới của Việt Designer tại địa chỉ: Youtube.com/VietDesignerChannel để theo dõi các video về thiết kế đồ họa. Do trước đó kênh cũ bị Youtube quét không rõ lý do, trong thời gian chờ kháng cáo nếu các bạn thấy video trên diễn đàn bị die không xem được thì có thể vào kênh mới để tìm xem video sơ cua nhé.
    Loại bỏ thông báo

Thơ tình Puskin !

Chủ đề thuộc danh mục 'Chuyện trò linh tinh' được đăng bởi Thiên Ma, 12/5/13.

Lượt xem: 36,728

  1. Thiên Ma Lãng du VietDesigner

    Em bảo anh đi đi ...
    Em bảo: "Anh đi đi"
    Sao anh không đứng lại ?
    Em bảo: "Anh đừng đợi"
    Sao anh vội về ngay ?
    Lời nói thoảng gió bay
    Đôi mắt huyền đẫm lệ
    Mà sao anh dại thế
    Không nhìn vào mắt em
    Mà sao anh dại thế
    Không nhìn vào mắt em
    Không nhìn vào mắt sầu
    Không nhìn vào mắt sâu ?
    Những chuyện buồn qua đi
    Xin anh không nhắc lại
    Em ngu khờ vụng dại
    Anh mơ mộng viễn vông
    Đời sống nghiệt ngã không
    cho chúng mình ấm mộng
    Thì thôi xin gửi sóng
    Đưa tình về cuối sông
    Thì thôi xin gửi sóng
    Đưa tình về cuối sông
    Đưa tình về với mộng
    Đưa tinh vào cõi không.
    Một chút tên tôi đối với nàng
    Một chút tên tôi đối với nàng
    Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
    Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
    Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.
    Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
    Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
    Giống như hình phác trên mộ chí
    Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.
    Tên cũ từ lâu bị lãng quên
    Chẳng còn gợi lại được cho em
    Tình xưa êm ái và trong trắng
    Trước mối tình ai đang dấy lên.
    Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
    Em thầm thì hãy gọi tên lên
    Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm
    Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
    [​IMG]
    Nhớ
    Lạ quá ! Không hiểu vì sao
    Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
    Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
    Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!
    Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
    Còn anh thì không biết nữa
    Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
    Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !
    Tình yêu đến nào ai có biết
    Tình yêu đi nào ai có hay ?
    Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
    Tình yêu đến, tình yêu đi ...
    nào ai có biết
    Biển
    Tôi chưa ra biển bao giờ
    Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
    Tôi chưa yêu bao giờ
    Ngỡ tình yêu là ảo mộng
    Ngày nay tôi đã ra biển rồi
    Biển nhiều sóng to, gió lớn
    Ngày nay tôi đã yêu rồi
    Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng
    Không gió lớn, sóng to không là biển
    Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...
    Gửi...
    Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
    Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
    Như hư ảnh mong manh vụt biến,
    Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
    ***
    Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng
    Giữa ồn ào xáo động buồn lo
    Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng
    Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.
    ***
    Tháng ngày qua những cơn gió bụi,
    Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
    Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,
    Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.
    ***
    Giữa cô quạnh âm u tù hãm
    Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
    Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,
    chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
    ***
    Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc:
    Trước mắt anh em lại hiện lên,
    Như hư ảnh mong manh vụt biến,
    Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
    ***
    Trái tim lại rộn ràng náo nức,
    Vì trái tim sống dậy đủ điều:
    Cả tiên thần, cả nguồn xảm xúc,
    Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.
    [​IMG]
    Sao
    Một ngôi sao vừa rơi
    Vụt tắt trên bầu trời
    Hay là tên người ấy
    Vụt tắt ở trong tôi
    ***
    Vẫn thấy trên bầu trời
    Có muôn vàn sao sáng
    Mà ở trong lòng tôi
    Như một hành lang vắng
    ***
    Một ngôi sao vừa tắt
    Bầu trời vẫn không buồn
    Sao tên người ấy tắt
    Trong lòng tôi cô đơn ?
    Em ơi…
    Em ơi đã đến lúc rồi
    Tim anh mong sống một đời yên thân
    Ngày ngày tiếp nối bay dần
    Mỗi ngày đem mất một phần đời ta,
    Hai ta đang sống đây mà…
    Nhưng như đã chết, thân ra bụi rồi
    Có đâu hạnh phúc em ơi,
    Còn chăng yên tĩnh và đời tự do.
    Từ lâu anh chỉ trông chờ
    Như người kiệt sức, mong giờ thoát thân
    Kiếm nơi yên ổn làm ăn
    Với bao tình cảm trong ngần chở che.
    Tỉnh giấc
    Ước mơ, ước mơ
    Ngọt ngào em đâủ
    Em đâu, em đâu
    Niềm vui đêm tốỉ
    Sao em đi vội
    Ôi, giấc mơ tiên?
    Để anh ở lại
    Bốn bề màn đêm.
    Quạnh hiu tỉnh giấc
    Chăn gối xung quanh
    Và đêm lặng ngắt
    Thoắt thôi lạnh mình
    Thoắt thôi bay mất
    Bao giấc mơ tình!
    Nhưng hồn đầy ắp
    Ước muốn còn xanh
    Muốn đi đuổi bắt
    Hoài niệm trong mơ
    Lời cầu hãy nhận
    Tình yêu, tình yêu
    Cho tôi được thấy
    Giấc mơ hồi nàọ
    Khi bình minh tới
    Lòng đầy hân hoan
    Sẵn sàng tôi chết
    Trong giấc mộng tình
    Sương và Nắng
    Em cần anh như biển xanh cần sóng.
    Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
    Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
    Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.
    Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
    Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
    Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
    Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.
    Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
    Để tan đi trong những giấc mơ dài.
    Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
    Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai.
    Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
    Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
    Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
    Những buổi sáng có bao giờ bất biến.
    Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
    Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
    Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
    Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
    Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
    Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.
    Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
    Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
    Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
    Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
    Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
    Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
    Đáng yêu sao hạt sương nhỏ hiền lành.
    Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
    Anh là nắng với sắc tình bất diệt.
    Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
    Về đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!
    Bản dịch đơn giản:
    Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
    Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trong sương
    Từ mênh mông tia nắng bình thường
    Gặp sương sớm bỗng ngời lên ánh sáng.
    Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
    Chỉ vì sương mà nắng bớt long lanh
    Từ trong suốt mà làm nên tha thiết
    Nửa vời từ những kỉ niệm xa xăm.
    Anh là nắng với sắc trời bất diệt
    Vì đọng trong lòng giọt sương nhỏ long lanh
    Em cần anh như biển xanh cần sóng
    Có mặt biển nào lại phẳng lặng đâu anh.
    Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
    Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trên sương
    Em yêu anh bởi vì anh là nắng
    Có giọt sương nào thiếu nắng lại long lanh.
    [​IMG]
    Vô tình
    Vô tình anh gặp em
    Rồi vô tình thương nhớ
    Đời vô tình nghiệt ngã
    Nên chúng mình yêu nhau
    Vô tình nói một câu
    Thế là em hờn dỗi
    Vô tình anh không nói
    Nên đôi mình xa nhau
    Chẳng ai hiểu vì đâu
    Đường đời chia hai ngả
    Chẳng ai có lỗi cả
    Chỉ vô tình mà thôi
    Vô tình suốt cuộc đời
    Anh buồn đau mải miết
    Vô tình em không biết,
    Hay vô tình em quên?
    Anh buồn đau mải miết,
    Cả cuộc đời không quên!
    Chỉ vô tình mà thôi,
    Chẳng ai có lỗi cả;
    Đường đời chia hai ngả,
    Chẳng ai hiểu vì đâu
    Vô tình anh không nói,
    Vô tình nói một câu,
    Thế là em hờn rỗi,
    Thế là mình xa nhau.
    Giá như mình yêu nhau,
    Đời chắc không nghiệt ngã,
    Trời cũng thương, cũng nhớ,
    Cho mình gặp lại nhau.
    TÔI YÊU EM
    Tôi yêu em đến nay chừng có thể
    Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,
    Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
    Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
    Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
    Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
    Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
    Cầu em được người tình như tôi đã yêu em
    “ Bên đóa hồng ”…
    Bên đóa hồng kiêu kỳ
    Có con chim họa mi,
    Loài danh ca sơn cước
    Ngọt ngào lên tiếng hót
    “ Nàng hồng ơi ! Nàng hồng !
    Ta trong xiềng trong xích,
    Nhưng lòng ta thỏa thích
    Vì xiềng xích của nàng ”
    Chim họa mi hót vang
    Nhởn nhơ trong nô lệ
    Trên bụi cành nguyệt quế,
    Cạnh đóa hồng đẹp xinh
    Trong bóng đêm hữu tình.
    [​IMG]
    Con chim họa mi và nhành hồng
    Giữa vườn xuân bóng đêm tịch mịch
    Chim họa mi thánh thót bên nhành hồng
    Nhưng đóa hồng kia chẳng chút động lòng,
    Mà lặng lẽ đung đưa rồi thiếp giấc,
    Bản tình ca vẫn du dương và réo rắt.
    Vì sắc đẹp lạnh lung ngươi hát làm chi ?
    Hỡi, thi nhân , hãy mau tỉnh dậy đi !
    Uổng công thôi, ngươi nhìn thấy đấy :
    Nó mơn mởn sắc hương lộng lẫy
    Nhưng chẳng chút gì xúc động cảm rung;
    Nó làm ngơ chẳng đáp lại tiếng lòng.
    “ Cô gái hay ghen khóc ”…
    Cô gái hay ghen khóc sụt sùi,
    Trách chàng trai trẻ mãi không nguôi;
    Ngả xuống vai cô…, chàng thiếp ngủ
    Quên hờn, ru giấc ngủ, cô cười…
    Lá thư bị đốt cháy
    Vĩnh biệt lá thư tình ! Thôi vĩnh biệt :
    Ý nàng đây, sao ta mãi phân vân ?
    Bàn tay ta sao mãi chẳng muốn buông
    Niềm vui sướng của ta cho ngọn lửa…
    Nhưng đủ rồi ! Phân vân làm chi nữa
    Cháy đi thôi thư ấp ủ yêu đương !
    Lòng ta yên rồi chẳng chút vấn vương
    Này ngọn lửa tham tàn đang sắp cuốn
    Những trang giấy thư em… xin chút gượm !
    Bốc lửa rồi ! Làn khói nhẹ vẩn vơ
    Tan nhòa cùng lời cầu nguyện của ta
    Hình chiếc nhẫn ước thề trên xi gắn
    Đã biến mất, xi chảy sôi… Ôi thần thánh !
    Thế là xong ! than giấy mỏng cuộn tròn,
    Trên tàn than trắng đâu nét thiêng liêng…
    Cả lồng ngực của ta dường thắt lại
    Hãy lưu mãi giữa lòng ta quằn quại,
    Hỡi niềm vui chua xót của đời ta,
    Cuộc đời buồn, ôi thân thiết tàn tro.
    [​IMG]
    “ Xin đừng hát ”…
    Xin đừng hát bên anh những bài ca
    Gruzi sầu thương ơi người đẹp
    Chúng gợi lại cho anh trang đời khác,
    Gợi lại cho anh nhớ lại dải bờ xa.
    Ôi, tiếng hát của em sao tai ác !
    Gợi cho anh nhớ nội cỏ đồng hoa
    Và đêm trăng cùng dung nhan dáng nét
    Cô gái buồn vời vợi bóng mờ xa
    Nhìn thấy em anh vụt quên tất cả
    Bóng dáng dịu hiền và mỏng manh
    Nhưng em hát trước mặt anh phút đó
    Bóng dáng xưa bỗng hiện lại rõ rành.
    Xin đừng hát bên anh những bài ca
    Gruzi sầu thương, ôi người đẹp !
    Chúng gợi lại cho anh những trang đời khác,
    Gợi cho anh nhớ lại dải bờ xa.
    Những dòng thơ viết trong đêm không ngủ
    Tôi thao thức nến đèn tắt cả;
    Mộng buồn tênh, tăm tối khắp nơi
    Chỉ có tiếng đồng hồ cô lẻ
    Vẳng đều đều bên cạnh giường tôi.
    Tiếng chuyện phiếm các nàng tiên nữ,
    Tiếng bước đời chuột xám chạy qua
    Tiếng xao xuyến đêm dài thiếp ngủ…
    Cớ sao người day dứt lòng ta,
    Có nghĩa gì tiếng thì thào tẻ ngắt ?
    Lời than vãn hay là lời trách móc
    Của một ngày ta đã bỏ trôi qua ?
    Hay là ngươi muốn đòi hỏi gì ta
    Ngươi gọi ta hay là ngươi báo mệnh ?
    Ta muốn hiểu được ngươi cho tường tận,
    Ta muốn dò tìm ý nghĩa trong ngươi…
    Tu viện trên đỉnh núi
    Núi giữa núi riêng ngươi cao nhất,
    Đỉnh hùng vĩ của ngươi, ka zơ bêch,
    Tỏa hào quang chói lọi muôn đời.
    Như con thuyền bơi giữa lưng trời
    Tu viện của ngươi nằm trong mây khói
    ẩn hiện trên đỉnh núi chơi vơi.
    Ôi chốn xa xăm lòng hằng ao ước !
    Giá được lên trên đỉnh tự do kia,
    Gửi gắm lại một lời từ biệt
    Với khe ngàn tù túng giam ta !
    Lên tăng phòng trong tu viện mây nhòa.
    Bên Thượng đế ta làm người hàng xóm !
    Người tù (1822)
    Tôi ngồi trong chấn song ngục lạnh,
    Chú đại bang non trẻ trong lồng.
    Bên cửa sổ anh bạn buồn chớp cánh
    Rỉa miếng mồi thịt máu đỏ loang.
    Rỉa, rồi bỏ, rồi nhìn qua ô cửa,
    Như cùng tôi chung một tâm tư.
    Và ánh mắt, và tiếng kêu giục giã
    Như cùng tôi muốn nhủ : “ Ta bay đi !
    Bay , bay đi , ta loài chim tự do !
    Bay về miền núi ngời sau mây xám,
    Bay về vùng nước biển xanh phẳng lặng,
    Bay về nơi chỉ có gió…và ta !...”
    Kapkaz
    Kapkaz dưới chân ta. Một mình ta trên đỉnh
    Bên vực sâu, trên tuyết trắng mênh mông;
    Con đại bàng cất bay từ núi thẳm,
    Ngang cùng ta dừng cánh lặng trong không
    Từ nơi đây ta thấy nguồn suối chảy
    Và bước đầu núi sụp lở hãi hùng;
    Dưới chân ta mây mù trôi ngoan ngoãn;
    Qua làn mây thác nước đổ ầm vang;
    ở tầng dưới đá nhấp nhô tảng tảng;
    Rồi rêu phong gầy guộc, bụi khô cằn;
    Rồi đến những rừng cây vòm xanh thắm
    Nơi chim kêu, nai chạy tung tăng.
    Rồi dưới nữa ngươi quây quần trong núi,
    Đàn cừu lần theo bãi vực phì nhiêu.
    Chàng mục đồng xuống lũng vui phơi phới,
    Giữa đôi bờ râm mát Ara reo.
    Kỵ mã nghèo nương thân trong hang núi
    Nơi dòng sông Terec dập dìu.
    Và dập dìu và réo ầm như mãnh thú
    Nhốt sau lần cũi sắt thấy mồi ngon.
    Và trào đập lên bờ hăng vô bổ
    Sóng đói thèm liêm liếm đá nhô hòn.
    Vô ích cả ! Không mồi ngon, không lí thú
    Đá lặng câm kẹp chặt lòng sông.
    [​IMG]
    “ Ánh mặt trời ”…
    Ánh mặt trời của ban ngày đã tắt
    Sương chiều nhẹ đã trùm lên biển biếc.
    Hỡi buồm ngoan, hãy phần phần reo lên
    Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
    Ta nhìn thấy dải bờ xa tăm tắp
    Những miền kì diệu mảnh đất miền Nam
    Xao xuyến buồn ta gắng đi rộng khắp,
    Say mê niềm hồi tưởng xa xăm…
    Ta cảm thấy lệ ứa đôi tròng mắt
    Hồn sôi sục và cũng ngập ngừng;
    Những mơ cũ lượn bên tôi quanh quất,
    Chợt nhớ tình điên dại những ngày xuân,
    Nhớ những khổ đau, những niềm thân ái
    Với những giày vò của những ước mong lừa dối.
    - Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
    Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
    Bay đi, con tàu ! Hãy đưa ta xa tắp
    Trên sóng đổi dời của những biển khơi huyền hoặc
    Nhưng chớ đưa về bờ bến thê lương
    Của tổ quốc còn mờ mịt sương.
    Chớ về nơi đã bừng lửa của muôn khát vọng,
    Nơi những nàng thơ dịu thầm cười mỉm cùng ta,
    Nơi tuổi trẻ đã sớm tàn trong những cơn bão dột,
    Vui hãy vèo, buồn ở lại trái tim ta.
    Là kẻ đi tìm những ảnh hình mới mẻ,
    Ta bỏ các ngươi, hỡi những miền nhạt tẻ,
    Ta bỏ các ngươi những đứa con của lạc thần,
    Những bạn bè chốc lát của thời xuân.
    Và những cô nàng lừa đảo ta đã quên,
    Những bạn gái của tuổi xuân vàng ngọc,
    Ta lãng quên…nhưng có gì chữa được
    Những vết sâu tình, vết thương của trái tim.
    Hỡi buồm ngoan, hãy phần phật reo lên,
    Ngươi, biển lam, hãy cồn sóng dưới thuyền !
    Arion
    Bọn chúng tôi khá đông đúc trên thuyền
    Một số người cố gắng kéo buồm căng.
    Một số khác cũng đồng tâm hiệp sức
    Ấn những mái chèo khổng lồ sâu biển nước
    Của chúng tôi người cầm lái thông minh,
    Cúi tỳ trên tay lái giữa yên bình
    Im lặng lái chiếc thuyền buồm chở nặng
    Còn mình tôi – đầy niềm tin thanh thản –
    Tôi hát ca cho thủy thủ…Đột nhiên
    Trận cuồng phong cuốn đến dậy sóng cồn…
    Người cầm lái, các tay chèo chết cả !
    Chỉ một mình tôi, ca nhân huyền bí,
    Trận bão dông xô dạt lên bờ
    Tôi lại ca những khúc hát xưa kia,
    Và tấm áo thi nhân tôi ướt sũng,
    Trên vách đá tôi đem phơi dưới nắng.
    [​IMG]
    19 tháng 10, năm 1827
    Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,
    Trong mọi lo âu của cuộc đời,
    Tiệc tùng phòng đãng tình thân hữu,
    Trong cả tình yêu đẹp tuyệt vời !
    Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,
    Trong lúc buồn đau bão mịt trời,
    Trong hang đen tối lòng sâu đất
    Và vùng xa lạ, giữa biển khơi
    Dông tố
    Anh có thấy cô nàng xiêm áo trắng
    Trên đỉnh cao giữa sóng nước bao la
    Khi sủi sục trong mịt mù bão lớn,
    Biển dâng trào đùa bỡn với bờ xa,
    Khi những tia chớp lòe bừng chiếu sáng
    Phủ lên nàng đỏ rực ánh hào quang
    Và khi gió thổi vào nàng điên loạn,
    Làm cuộn bay phấp phới chiếc khăn nàng ?
    Ôi, biển cả trong mịt mờ bão tố
    Và trời mây muôn ánh chớp đẹp sao ?
    Nhưng tin tôi : cô nàng trên mỏm đá
    Đẹp hơn nhiều sóng, bão với trời cao.
    Đám mây đen
    Đám mây rớt của bão dông tản mạn !
    Một mình ngươi vun vút trên thanh không,
    Một mình ngươi dăng bong đen ảm đạm
    Một mình ngươi làm ủ dột ngày hồng.
    Vừa mới đó ngươi bao trùm tứ phía,
    Quanh mình ngươi quấn quít những chớp lòe
    Và ngươi thét tiếng sấm rung kì lạ
    Và ngươi mưa sũng mặt đất khát khô.
    Thôi đủ rồi, cuốn đi ! Thời đã hết,
    Mặt đất bừng tươi, dông tố đã qua,
    Và ngọn gió, vờn lộc non lá biếc,
    Đuổi nhà ngươi khỏi trời đất lặng tờ
    Chiếc xe đời
    Trên xe dù có nặng
    Vó ngựa vẫn băng băng
    Thời gian tóc hoa râm
    Tay cương ngồi chễm chệ
    Sáng ra lên xe ngồi ;
    Đời xông pha bương bả,
    Khinh nhác lười nhàn nhã
    Hò vang : “ Mau đi thôi ! ”
    Đến trưa chí nhụt rồi
    Thấy rãnh hào lòng nản,
    Nhìn núi đồi đâm hoảng :
    - Đồ ngu, chầm chậm thôi !
    Chiều đã dần dần quen ;
    Tà tà đến quán trọ,
    Mặc cho bánh xe lăn
    Thời gian xua vó ngựa.
    “ Tuyết nhấp nhô như sóng ”…
    Tuyết nhấp nhô như sóng
    Ngợi sáng trên đồng quang,
    Trăng lưỡi liềm lai láng,
    Tam mã phóng trên đường.
    Hát nghe những khúc hát :
    Giả nỗi buồn trong đêm,
    Ôi xiết bao thân thiết
    Những lời ca ngang tàng !
    Hát đi, bác xà ích :
    Ta sẽ chăm chú nghe .
    Trăng liềm soi tịch mịch
    Buồn tênh gió thoảng xa.
    Hát đi : “ Trăng, trăng đẹp,
    Sao trăng lại cứ nhòa ? ”
    Con đường mùa đông Puskin
    Xuyên những làn sương gợn sóng
    Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
    Buồn rải ánh vàng lai láng
    Lên cánh đồng buồn dăng xa
    Trên đường mùa đông vắng vẻ
    Cỗ xe tam mã băng đi,
    Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
    Đều đều khắc khoải lòng quê
    Bài ca của người xà ích
    Có gì phảng phất thân yêu
    Nhưn niềm vui mừng khôn xiết,
    Như nỗi buồn nặng đìu hiu…
    Không một mái lều, ánh lửa ,
    Tuyết trắng và rừng bao la…
    Chỉ những cột dài cây số
    Bên đường sừng sững chào ta
    Ôi buồn đau, ôi cô lẻ…
    Trở về với em ngày mai,
    Nhina, bên lò lửa đỏ,
    Ngắm em ngắm mãi không thôi
    Kim đồng hồ kêu tích tắc
    Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
    Và xua lũ người tẻ ngắt
    Để ta bên nhau trong đêm.
    Sầu lắm, Nhina, đường xa vắng,
    Ngủ quên bác xà ích lặng im,
    Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm
    Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng
    [​IMG]
    Buổi tối mùa đông
    Ngoài trời đầy gió bão,
    Tuyết lốc quay mịt mờ;
    Khi gầm như mãnh thú
    Khi gào như trẻ thơ,
    Khi xạc xào ống ra
    Trên nóc nhà xác xơ,
    Khi ngập ngừng gõ cửa
    Như khách đêm ghé nhờ.
    Mái lều ta quạnh hiu
    Tiêu điều không ánh lửa
    Bà ơi, sao ngồi im
    Âm thầm bên song cửa?
    Hay tiếng rít bão dông
    Đã làm Người muốn nghỉ ?
    Hay Người đang mơ mộng
    Theo tiếng sa rền rĩ ?
    Hỡi bạn lòng tri kỉ
    Những ngày tháng cơ hàn,
    Rượu đâu ? ta nâng cốc :
    Rượu vào nỗi buồn tan.
    Hát con nghe khúc hát :
    Có con chim sơn tước
    Sống lặng lẽ ngoài khơi
    Hát cho con khúc hát.
    Có cô gái sớm mai
    Ra ngoài trời quẩy nước
    Ngoài trời đầy gió bão
    Tuyết lốc quay mịt mờ
    Khi gầm như mãnh thú
    Khi gào như trẻ thơ
    Hỡi bạn lòng tri kỉ
    Những ngày tháng cơ hàn,
    Rượu đâu ? ta nâng cốc,
    Rượu vào nỗi buồn tan.
    Lá bùa
    Nơi biển cả đêm ngày dào dạt
    Vỗ sóng vào ghềnh đá hoang vu
    Nơi vầng trăng tỏa soi ấm áp
    Trong bóng đêm êm ả lặng tờ
    Nơi chúa Môn miệt mài phòng cấm
    Ngày đêm cùng thê thiếp nô đùa
    Một thiếu nữ ôm tôi âu yếm,
    Trao cho tôi giữ một lá bùa !
    Âu yếm tôi và nàng căn dặn :
    “ Lá bùa này giữ kỹ, nghe anh :
    Trong bùa có sức thần mầu nhiệm
    Đó lòng em trao gửi mối tình ! ”
    Lá bùa em hỡi anh yêu quí,
    Không cứu anh thoát bệnh tật, hiểm nguy
    Giữa cuồng phong, giữa cơn bão tố,
    Lá bùa em không giúp được anh gì !
    Lá bùa của em không có thể
    Tặng cho anh châu báu của phương Đông
    Cũng không thể bắt người theo đạo
    Phải vì anh ngoan ngoãn phục tùng
    Cũng không thể đưa anh yêu quý
    Từ xứ sầu trở lại quê hương
    Từ miền Nam trở về phương Bắc
    Về trong lòng bạn cũ mến thương.
    Nhưng khi những mắt ngời đĩ thõa
    Bỗng làm anh mê mẩn tâm thần,
    Hay đêm tối làn môi mọng đỏ
    Không yêu thương ghì lấy hôn anh
    Anh yêu quý thì lá bùa em đó
    Sẽ cứu anh khỏi tội lỗi xót xa,
    Khỏi những vết thương lòng mới nhỏ
    Khỏi dối lừa, khỏi mọi phôi pha.
    “ Em từ giã ”…
    Em từ giã dải bờ đất khách
    Để thở về chốn cũ xa xôi :
    Trong giây phút buồn đau nhớ mãi
    Đứng trước em anh để mặc lệ rơi.
    Hai bàn tay của anh lạnh giá
    Cố giữ em chẳng muốn để em đi
    Anh thổn thức xin em đừng vội vã.
    Cắt phút giây đau đớn biệt ly.
    Nhưng làn môi của em vội rứt
    Bỏ cái hôn đau khổ xót xa;
    Em gọi anh về miền đất khác
    Bỏ quê hương đầy ải mịt mờ
    Em thủ thỉ : ngày mai gặp lại
    Dưới bầu trời muôn thủa ngát xanh
    Dưới bóng cây ô liu mát rượi
    Ta sẽ hôn nhau lại, hỡi anh !
    Nhưng chao ôi, nới có đầy nắng chói,
    Vòm trời cao thăm thẳm biếc xanh.
    Nơi trên nước, ô liu ngả bóng.
    Em đã yên giấc ngủ ngàn năm.
    Và nhan sắc, nỗi niềm đau khổ
    Mất đi rồi dưới nắp áo quan
    Cũng với cả chiếc hôn hội ngộ…
    Nhưng anh chờ, còn nợ đó, hỡi em !
    [​IMG]
    Cây Antsa
    Trong sa mạc khô cằn xơ xác,
    Trên một vùng đất bỏng cháy nung
    Như một tên lính canh hung ác,
    Antsa trơ trọi giữa mênh mông.
    Trời đất giữa đồng hoang khô rát
    Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn
    Ban cho nó cành lá xanh chết choc
    Và truyền cho nhựa độc khắp mình.
    Chất độc thấm ứa tràn qua vỏ
    Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng
    Và chiều xuống nhón hòn đông đặc
    Bám trên thân từng lớp nhựa trong.
    Loài chim chóc không dám nghiêng cánh tới
    Lũ hùm beo thôi bén mảng tới gần –
    Chỉ có gió cuốn từng cơn ghé vội
    Và bay đi mang chất độc lên đường.
    Và nếu đám mây đen trôi dạt
    Vấy nước lên đám lá xanh um
    Thì nước mưa đã biến thành chất độc
    Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun.
    Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
    Bắt một người tới gốc Antsa :
    Thì người nọ tuân theo tức khắc,
    Sáng hôm sau mang chất độc về nhà.
    Mang về chất nhựa trong chết chóc
    Lẫn cành khô lá phủ héo quăn,
    Mồ hôi lạnh trên chán nhăn nhợt nhạt.
    Nhỏ ròng ròng như lạch nước giá băng.
    Về tới nơi con người ngã phục
    Trong mái lều trên mảnh chăn ngang.
    Người nô lệ phận hèn chết gục
    Dưới chân tên bạo chúa hung tàn.
    Còn tên chúa lấy ra chất độc
    Tẩm mũi tên, tên trúng đích trăm lần
    Đem chết chóc gieo ra ngoài bờ cõi
    Qua biên thùy sang các nước lân bang.
    Chuyện tình Puskin - Natalia : Những điều chưa biết .

    [​IMG]
    Những năm đầu tiên trong cuộc sống gia đình của Puskin trôi qua như một giấc mộng. Công bằng mà nói, Natalia quả thực là đệ nhất mỹ nhân hồi ấy. Tất cả những hoạ phẩm từ thời đấy cho đến hôm nay đều có thể khiến chúng ta phải trầm trồ trước nhan sắc của Natalia.


    “Giá có thể bàn tay liều lĩnh
    Ngực tròn vuốt nhẹ cuồng si...
    Ảo mộng cả, làm sao ta dám
    Bước chân vào vực biển ngầu mê… “

    Năm 1983, mới 14 tuổi, cậu học trò trung học Aleksandr Puskin đã viết như thế tặng cô nghệ sĩ nông nô Natalia trong nhà hát tại gia của bá tước Tolstoi ở Hoàng Thôn. Cậu bé rất nhiều tối ngồi xem kịch và mãi không dám chìa nhưng ngón tay run rẩy ra chạm vào váy cô nữ diễn viên yêu kiều.

    Trở về phòng nội trú trong trường trung học, “giản đơn như phòng tu sĩ”, Puskin đã bị chìm đắm vào nỗi khao khát thèm không thỏa mỹ nhân ngực tròn. Suốt đời, đại thi hào Nga vẫn coi hình mẫu lý tưởng của phái đẹp là những người con gái có bộ ngực tròn căng và đôi bàn chân nhỏ nhắn.

    Cuộc đời thật lạ lùng, 15 năm sau bài thơ gần như đầu tay trên, Puskin, lúc này đã đủ kinh nghiệm sống để lập gia đình, bất ngờ trong một đêm dạ hội mùa đông gặp một thiếu nữ 16 tuổi, cũng mang cái tên giống cô nông nô nghệ sĩ từng ám ảnh anh suốt buổi thiếu thời. Đó là Natalia Gontsarova, sinh đúng một ngày sau trận đánh Borodino lừng danh: ngày 28/8/1812.

    Cô gái dáng người thanh mảnh, cao ráo, ngực tròn căng sự sống. Lớn lên ở trang trại nông thôn, trong không khí trong lành, Natalia đã trở thành một biểu tượng tuyệt vời cho nhan sắc Nga tràn trề sự sống. Puskin cảm thấy mình như bị sét đánh và ngay lập tức tìm cách để cầu hôn. Một công việc đã không dễ dàng gì vì mẹ của Natalia mãi không chịu gật đầu với nhà thơ, danh tiếng nhưng không phải một quý ông nhiều phần giàu có.

    Theo bà, Natalia lúc đó còn quá trẻ, cô là út trong số 3 người con gái của bà. Hơn nữa một cô gái như thế hoàn toàn có thể đợi một vị hôn phu quyền quý hơn là một thi sĩ. Thêm vào đó, bà cũng không muốn gả con gái khi gia đình chưa tích góp được tiền sắm của hồi môn cho cô.

    Cầu hôn một lần không xong. Puskin lại đi cầu hôn thêm lần nữa và không ngần ngại đặt luôn trang trại mà cha dành cho anh để đưa tiền cho bà nhạc tương lai để mua sắm của hồi môn cho con gái.

    Việc này rất hiếm xảy ra ở nước Nga Sa hoàng, vì làm như thế Puskin đã đặt tất cả tương lai của mình vào cuộc hôn nhân này: Anh không thể hình dung được cuộc sống vợ chồng mà lại không có Natalia Gontsarova!... “Hoặc em sẽ cưới tôi, hoặc tôi sẽ không bao giờ lấy vợ!” - Puskin đã viết cho vị hôn phu tương lai như vậy.

    “Yêu như lao xuống dòng nước xoáy” (thơ Hồng Thanh Quang) như vậy, ai mà cản được, mặc dù lễ ăn hỏi diễn ra ngày 6/4/1830 nhưng phải tới ngày 18/2/1831, hôn lễ mới được cử hành.

    Những năm đầu tiên trong cuộc sống gia đình của Puskin trôi qua như một giấc mộng. Công bằng mà nói, Natalia quả thực là đệ nhất mỹ nhân hồi ấy. Tất cả nhưng hoạ phẩm từ thời đấy cho đến hôm nay đều có thể khiến chúng ta phải trầm trồ trước nhan sắc của Natalia: Những đường nét thanh tú cổ điển của khuôn mặt, đôi mắt hơi xếch cực kỳ ăn ý với vòng eo tuyệt mỹ.

    Có những chứng minh về đôi vai hoàn hảo và chiều cao của Natalia: Cô cao hơn mức trung bình ngay cả với đàn ông thời đó. Puskin dĩ nhiên là thấp hơn vợ mình. Nhưng là một thi sĩ đầy tự tin, anh không hề mặc cảm về chuyện này mà trái lại, có phần thích thú với cảnh tương phản đó.

    [​IMG]

    Thực ra, làm chồng của một mỹ nhân như Natalia không bao giờ là việc hoàn toàn dễ chịu, phải đối mặt với quá nhiều ghen tỵ và nhưng mưu toan tước đoạt dù chỉ tạm thời, rất kín đáo. Cho tới ngày hôm nay vẫn giữ được một tờ tạp chí chép tay có cái tên "Momus", xuất hiện năm 1831. Đó là tờ tạp chí của một số sinh viên Đại học tổng hợp Moskva, trong đó có một người mê Natalia Gontsarova. Một sinh viên đã chép vào đó bài thơ về cô và Puskin một tháng rưỡi trước khi nhà thơ làm đám cưới :

    “Nàng bỏ tôi đi theo kẻ khác,
    Kẻ khác ghì chặt nàng vào ngực.
    Ôi dĩ vãng làm sao về lại,
    Trả cho tôi hạnh phúc tàn phai!
    Không, không thể! Trời ơi! Trời hỡi!
    Số phận nàng không gắn cùng tôi.
    Kẻ khác ở trên giường hôn lễ
    Tháo ngực tròn khỏi nhưng hồ nghi.
    Và trong phút tràn trề vui sướng
    Đôi tay trần nàng sẽ ghì mê
    Trong náo nức và trong rát bỏng
    Nàng gọi tên kẻ khác cuồng si.
    Tôi là chi? tôi chỉ là tro bụi,
    Chẳng bao giờ nàng sẽ cùng tôi…"

    Như người khác đã nói, lắm khi rất ngẫu nhiên thôi, hoan lạc của người này là sự đau đớn tái tê lòng của người khác. Là một thi sĩ, Puskin hiểu điều đó nhưng rõ ràng anh không bao giờ tình nguyện trao niềm hạnh phúc mà anh cho là duy nhất của anh cho những kẻ si mê vợ ạnh.

    Làm vợ Puskin chỉ được vài năm, Natalia trở thành mẹ của bốn đứa con. Gần như năm nào cô cũng có mang. Tuy nhiên, không vì thế mà thân hình tuyệt mỹ của cô bị ảnh hưởng đáng kể (Natalia không trực tiếp cho con bú mà nhờ các vú em nuôi hộ bằng sữa của họ).

    Và bởi vậy các trang phục dạ hội vẫn lộng lẫy hiện diện trên người Natalia một cách ổn thoả và vẫn làm cho những nam nhi sáng giá nhất trong giới quý tộc Nga phải rung động. Năm 1831, bá tước Vladimir Sollogub ghi lại ấn tượng của mình khi đến chơi nhà Puskin trong một ngày cuối thu đầu đông: “Cha tôi đưa tôi tới chơi nhà Puskin – nhà thơ sống trong một ngôi nhà khiêm nhường; chủ nhân ông đi vắng nên tiếp chúng tôi là người vợ mỹ nhân của nhà thơ.

    Tôi đã nhìn trong đời mình vô số phụ nữ đẹp, có nhưng người còn rạng ngời hơn cả vợ Puskin, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai kết hợp được trong mình sự hoàn mỹ của nhưng nét mặt cổ điển với thân hình như thế…

    Vóc dáng cao ráo, eo thon không thể nào tưởng tượng được, vai rộng và ngực căng tròn, mái đầu bé bỏng của nàng như bông hoa huệ trên cành, chuyển động ngoạn mục và duyên dáng trên cái cổ thon dài; tôi chưa bao giờ được nhìn thấy một dáng người hoàn mỹ đến thế. Rồi cả làn da, đôi mắt, hàm răng, đôi tai nữa...

    Đúng, đó thực sự là một người phụ nữ đẹp và không ngẫu nhiên mà tất cả các mỹ nhân khác đều trở nên mờ nhạt đi mỗi khi nàng xuất hiện”.


    Thậm chí cả nhưng thượng khách từ Châu Âu sang cũng ngạc nhiên vui sướng. Mùa thu năm 1833, F. Lans, một quý ông người Đức vừa sang Nga và được dịp trông thấy vợ của nhà thơ Nga, đã viết: ”Bất thình lình, tôi sẽ không bao giờ quên cảnh này, một người phụ nữ bước vào, thanh mảnh như cây cọ. Nàng gợi cho tôi nhớ đến pho tượng mỹ nữ trong Viện bảo tàng Louvre”.


    Nhưng bức ký hoạ mà Puskin đã từng vẽ vợ mình còn lưu giữ cho đến ngày hôm nay cũng cho thấy, nhà thơ luôn luôn chú trọng tô đậm thân hình cao ráo và bộ ngực tròn căng của vợ mình.

    Cũng bá tước V. Sollogub viết về tình yêu dành cho vợ Puskin: “Tôi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã phải lòng nàng. Cũng cần phải nói rằng ở Saint Petersburg hồi ấy, gần như không có một chàng trai nào lại không thầm yêu trộm nhớ vợ Puskin. Nhan sắc rạng rỡ của nàng nằm bên cạnh cái họ thi nhân là cho tất cả quay cuồng chóng mặt. Tôi biết rất nhiều chàng trai tự tin rằng họ đã phải lòng vợ Puskin nhưng không chỉ không hề quen nàng mà thậm chí còn chưa nhìn thấy nàng bao giờ…”. Đã có những chàng trai vì mê Natalia mà viết cả cuốn tiểu thuyết về mối tình và cuộc hôn nhân của nàng và Puskin.

    Không chỉ những chàng trai mà ngay cả các trưởng lão cũng thầm yêu trộm nhớ vợ Puskin. Thí dụ công tước N. B. Yusypov. Vị trọng thần này luôn háo hức ca tụng nhan sắc của Natalia. Thậm chí ngay cả các cậu thiếu niên cũng không ít người phải lòng nàng. Bản thân Sa hoàng Nikolai Đệ nhất cũng không hoàn toàn dửng dưng trước Natalia. Theo lời kể của chính Puskin, Sa hoàng đã như một cậu sĩ quan trẻ tán tỉnh vợ anh, sáng ra cố tình đi qua tư gia của nhà thơ để tối đến, trong dạ hội, láu lỉnh hỏi tại sao nàng lại không đóng rèm cửa như thế…

    Trong thời Puskin sống, những chuyện phải lòng như thế cũng không phải là chuyện gì ghê gớm trong giới thượng lưu. Puskin không ghen với nhưng người hâm mộ vợ mình khi mọi chuyện chỉ là “kính nhi viễn chi”. Bản thân nhà thơ, như mọi khi nhà thơ ở mọi thời và mọi nơi, có lẽ cũng không phải người “chay tịnh” gì. (tuyệt đại đa số những bài thơ tình hay nhất của anh đều được viết từ nguồn cảm hứng xuất hiện nhờ những mỹ nhân không phải vợ anh).

    Puskin còn có phần cảm thấy thích thú khi người vợ trẻ nhưng đã có 4 đứa con của mình vẫn được sùng tín đến thế. Trong một lá thư gửi Natalia, Puskin viết: “Hãy cứ mãi thanh xuân, vì em còn trẻ và chỉ vì vì em tuyệt mỹ!... Anh yêu tâm hồn của em còn hơn gương mặt của em… “.

    Mọi chuyện chỉ trở nên rối rắm khi xuất hiện Dantes. Những cử chỉ sùng tín của Dantes đối với Natalia công khai và khiêu khích tới mức, là một trang nam nhi đích thực, Puskin đã không thể không gọi anh chàng này ra đấu súng. Và kết cục cuộc đấu súng đó hầu như tất cả đều rõ: Puskin trúng đạn và qua đời ngày 10/2/1837, sau 6 năm làm chồng Natalia. Khi đó, đại thi hào nước Nga mới 38 tuổi và vợ anh ở tuổi 24. Trước khi diễn ra cuộc đấu súng định mệnh đó, Puskin đã viết di chúc, trong đó cho phép vợ mình chỉ phải để tang trong hai năm, rồi sau đó có thể đi bước nữa, nhưng phải lấy một người đàn ông tốt làm chồng.


    Trở thành bà goá phụ ở lứa tuổi quá trẻ trung như vậy, lại với bốn đứa con nhỏ, cô con gái lớn nhất mới 5 tuổi, còn cô con gái út mới được 8 tháng tuổi, Natalia chắc hẳn phải mất rất nhiều tâm lực mới nuôi nấng các con mình trưởng thành (khi đó, ở nước Nga Sa hoàng, tỷ lệ trẻ chết yểu cực kỳ cao!). Trong suốt 7 năm liền sau khi Puskin mất, Natalia vẫn kiên trì ở vậy mặc dù không ít người sáng giá tới cầu hôn với điều kiện sẽ đưa 4 đứa con của Puskin đi học ở các đường công.

    Natalia đã tuyên bố: “Những ai mà cảm thấy các con của tôi là gánh nặng thì người ấy không thể là chồng tôi được!”.

    Mãi tới năm 1844, tới cầu hôn Natalia là một vị tướng đầy từ tâm, P.P. Lanskoi: Ông không chỉ muốn làm chồng Natalia mà còn sẵn sàng giữ vai trò người cha đối với 4 người con của nàng và Puskin. Natalia đã có thêm với vị tướng Lanskoi 3 cô con gái nữa. Cả 7 người con đều rất kính yêu mẹ mình và trong bức thư gửi bà, tướng Lanskoi có lần đã gọi bà là “nữ giám đốc trại trẻ”…

    Tới cuối những năm 1840, Natalia dần dà trở nên gầy yếu. Thậm chí bà còn hút thuốc lá nữa. Măc cảm tội lỗi trước cái chết “bất đắc kỳ tử” của đại văn hào khiến bà không thể yên ổn sống. Những đứa con không còn thấy mẹ mình vui vẻ nữa cho đến cuối đời bà! Natalia đã từ giã cõi trần vào tháng 11/1863, ở tuổi 51.

    [​IMG]
    Sưu tầm

    ...
    noname_0, Tạ Thị Liên, goal4 người khác thích bài viết này.
  2. Hiếu Trần Duy

    Hiếu Trần Duy Thành viên cấp 2

    Anh bảo em ăn đi​
    Sao e ko dừng lại?​
    A bảo e đừng ngại​
    Sao e lại cứ ăn??​
    Lời nói thoảng gió bay
    Đôi mắt huyền đẫm lệ
    Sao mà e ngốc thế
    Không nhìn vào ví anh​
    ***​
    :P
    Thiên Ma thích bài viết này
  3. Thiên Ma

    Thiên Ma Lãng du VietDesigner

    Vãi thơ :))
  4. Hiếu Trần Duy

    Hiếu Trần Duy Thành viên cấp 2


    [​IMG]
  5. Thiên Ma

    Thiên Ma Lãng du VietDesigner

  6. taurusvt212

    taurusvt212 Mới đăng kí

    thơ hay tuyệt :P

Ủng hộ diễn đàn